Sau khi giải quyết người đàn ông đầu đinh kia, Ôn Văn cũng không đưa hắn vào trạm thu nhận mà gửi tín hiệu cho hiệp hội, để bọn họ chạy tới đón người.
Sau đó Ôn Văn nhìn về phía ngọn núi lửa kia, có chút nôn nóng muốn thử sức.
Người đàn ông đầu đinh này đột nhiên mất liên hệ với Kỳ Linh Châu, khẳng định là Hoang Hồn đã xảy ra vấn đề gì đó, dù sao thì hơn chín mươi phần trăm khả năng là Kỳ Linh Châu đang ở trong tay Hoang Hồn.
"Có nên nhanh chân tới xem hay không... khoảng cách trạm thu nhận mở ra năng lực mới chỉ còn lại một chút xíu mà thôi, chỉ cần sờ trên người Hoang Hồn một cái..."
Xoắn xuýt một hồi lâu, Ôn Văn vẫn quyết định qua bên đó xem thử xem đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ còn lại một xíu năng lượng là thành công làm Ôn Văn không thể nhịn nổi muốn tìm Hoang Hồn gây rối một chút.
Giống như khi đã download video tới chín mươi chín phần trăm lại ngừng lại, xếp hàng vào game chỉ còn một người lại sống chết không thể vào, nói chung là cảm giác rất khó chịu.
...
"Người lại vào lúc này, tôi nên nói ngài nhát gan hay sáng suốt đây." Người áo đen xuất hiện ngoài cửa hang, châm chọc nói với Hoang Hồn.
Hiện giờ người áo đen này không hề có chút kính cẩn nào của trước kia, ngược lại có chút kỳ quái.
"Là mày!"
Hoang Hồn quay đầu lại nhìn người áo đen, sát khí điên cuồng toát ra.
Trước đó khi người áo đen đột nhiên biến mất thì hắn đã quyết định, chỉ cần người này lại xuất hiện trước mặt thì sẽ giết đối phương.
"Tôi chỉ là một cô gái yếu ớt mà thôi, ngài làm tôi sợ đấy."
Người áo đen cởi áo khoác, chiếc áo trượt xuống đất lộ ra dáng vẻ, là một cô gái xinh đẹp có làn da xanh đen.
Cô gái này tóc đỏ mắt đỏ, trên người mặt giáp da bó sát người, điểm đặc biệt bắt mắt nhất chính là đôi tai rất dài, có chút giống tinh linh bóng tối trong các tác phẩm văn học.
Hoang Hồn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: "Thì ra đây là dáng vẻ thật sự của mày, xem ra trước kia tao quả nhiên vẫn luôn bị mày đùa giỡn trong lòng bàn tay, mục đích của mày rốt cuộc là gì?"
Trước đó cô gái này trốn đi là vì hắn sơ ý, bây giờ không gian xung quanh cô ta đã bị sức mạnh của hắn vây quanh, tuyệt đối không có cơ hội thoát đi.
Vì thế trước khi giết chết cô ta, Hoang Hồn muốn biết rốt cuộc chuyện là thế nào.
"Chính thức tự giới thiệu một chút, tên của tao là Yetta, là một thị giả không đáng kể của Chúa Tể Bầu Trời."
Vẻ mặt Hoang Hồn căng thẳng, hắn biết hai chữ 'Chúa Tể' này có ý nghĩa như thế nào, ở trong thế giới trong, người có sức mạnh đều có thể tự xưng Thần, nhưng ngay cả cường giả cấp Tai Biến cũng không dám tự xưng là Chúa Tể!
Nhưng làm Hoang Hồn nghi ngờ chính là, hắn chưa từng nghe tới 'Chúa Tể Bầu Trời'.
Với quyền hạn của hắn, trong những tư liệu từng xem thì chỉ đề cập tới năm sự tồn tại cấp Tai Ách mà thôi.
Phân biệt là 'Đấng Tạo Hóa' đứng sau Giáo Đường Vinh Quang.
'Mẹ Vĩ Đại' vẫn luôn chế tạo ra quái vật vặn vẹo.
'Vị Tổ Tà Ma', tín ngưỡng của Đọa Thần Huyết.
Cùng với 'Thần Toàn Trí Toàn Năng' của Hội Học Thuật Chân Lý...
Những thứ được các tổ chức bí ẩn khác sùng bái chỉ có thể xác định là mạnh mẽ hơn cấp Tai Biến bình thường mà thôi, chưa hẳn là sự tồn tại cấp Tai Ách.
Có điều dính líu tới sự tồn tại cấp bậc này, cho dù chưa từng nghe qua cũng không thể khinh thường, vì thế Hoang Hồn cẩn thận hỏi Yetta: "Chúa Tể Bầu Trời... sao tao chưa từng nghe tới tôn hiệu này chứ?"
"Mày thế mà lại chưa từng nghe qua!"
Yetta hét chói tai: "Không quản là lửa là gió là nước là sấm sét, không quản là ban ngày ban đêm hay xuân hạ thu đông, tất cả sức mạnh tự nhiên dưới vòm trời này đều nằm trong vòng quyền năng của chủ tao!"
"Chưa từng nghe qua... đúng rồi, mày đương nhiên chưa từng nghe tới."
Trên mặt Yetta lộ ra biểu tình khuất nhục: "Sứ giả của chủ tao đã giáng xuống thế giới này vào trăm ngàn năm trước!"
"Nhưng vì bảo vệ đám nhân loại hèn mọn bọn mày mà chết đi, vì thế trong thế giới mới mê người này mới không tồn tại danh hiệu của chủ tao."
"Vì bảo vệ nhân loại mà chết... sứ giả mà ngươi nói chính là 'Thần Thú' Kỳ Lân à?"
Hoang Hồn nheo mắt, lúc điều tra tư liệu về Kỳ Linh Châu, hắn đã tìm hiểu được một chút, vì thế đã biết rõ ngọn nguồn của núi Tề Linh.
Nếu con Kỳ Lân kia mạnh mẽ như thế cũng chỉ là sứ giả của 'Chúa Tể Bầu Trời' thì đối phương nói không chừng thật sự là một sự tồn tại cấp Tai Ách.
Yetta gật đầu nói: "Không sai, chính là thần thú Kỳ Lân, tao vốn muốn xem thử xem đám bọn mày có thể dẫn dắt sức mạnh của thần, sau đó đổi mới đắp nặn thành một thần thú hay không."
"Từ ngày dẫn dắt mày sinh ra suy nghĩ này tới khi mày giành được vảy Bạch Long làm tín vật, tất cả cố gắng và may mắn của mày đều là vì có bọn tao ở bên cạnh giúp đỡ mà thôi."
"Nhưng đám ăn hại bọn mày lại chỉ có thể làm được như thế, thật sự là tao quá thất vọng!"
Hoang Hồn càng nghe lại càng phẫn nộ, này có nghĩa là hắn chỉ là một con rối bị giật dây mà thôi.
"Vậy bây giờ, mày tính làm thế nào đây?"
Yetta cười nhạt nói: "Nếu không thể xuất hiện tân thần thú, vậy để sứ giả khác của chủ tao giáng xuống là được, chỉ cần dùng Kỳ Linh Châu làm môi giới thì có thể để cấp Tai Biến giáng xuống."
Phía sau Hoang Hồn mơ hồ xuất hiện một vị võ tướng ăn mặc cổ xưa cầm một cây rìu chiến, tay kia của võ tướng vung ra một sợi xích mơ hồ quấn chặt lấy Yetta.
"Muốn làm như lời mày nói thì trước tiên phải cướp được Kỳ Linh Châu từ trong tay tao đã!"
"Mày có năng lực liên quan tới không gian, nhưng không gian xung quanh mày đã bị tao phong tỏa, mày có thể làm gì được tao?"
Yetta mỉm cười nói: "Rất đơn giản."
"Rất đơn giản?"
Hoang Hồn trửng mắt, sau đó phát hiện hộp chứa Kỳ Linh Châu đột nhiên tỏa ra ánh sáng sáng ngời bao lấy hắn.
Tia sáng kia là sức mạnh dịch chuyển không gian!
Hoang Hồn còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã biến mất trong hang núi.
"Mày phong tỏa tao nhưng đâu có phong tỏa chính mình..."
Yetta nhặt Kỳ Linh Châu ở dưới đất, che miệng cười nói: "Đúng là võ phu ngu xuẩn, không biết sức mạnh của hắn có mạnh hơn được tên kia hay không."
Trên chiếc hộp chứa Kỳ Linh Châu trước đó có kèm theo trận pháp dịch chuyển không gian, có thể đảm bảo cho dù Kỳ Linh Châu bị đánh rơi cũng có thể nháy mắt triệu hồi.
Nếu không phải vì năng lực của Yetta, Kỳ Linh Châu sớm đã bị dịch chuyển trở về rồi.
Mà mới vừa nãy, Yetta đã khôi phục năng lực của cái hộp kia, đồng thời động tay động chân một chút trên nó, làm nó chỉ dịch chuyển Hoang Hồn và chiếc hộp trở về, mà Kỳ Linh Châu thì ở lại.
...
Ngồi trên thanh kiếm khổng lồ, Tuân Anh ngồi trên chuôi kiếm, nhắm mắt cảm giác hết tất cả mọi thứ trong núi Tề Linh.
Lúc này anh làm một công trình rất lớn, đó chính là nhét cả dãy núi Tề Linh vào trong kiếm vực của mình!
Một khi hoàn thành thì mọi thứ ngay cả gió thổi cỏ lay ở dãy núi Tề Linh này cũng không thể dối gạt được anh.
Không quản là đám Hoang Hồn hay đám quái vật từng thử vượt qua kết giới, tất cả đều sẽ bị Tuân Anh giết chết trong một khoảng thời gian ngắn, không có tên nào lọt lưới!
Có điều bởi vì phạm vi dãy núi Tề Linh thật sự quá lớn, vì thế nếu Tuân Anh muốn hoàn thành cũng cần tốn một khoảng thời gian nhất định.
Nhưng phạm vi này được thu hẹp từ ngoài vào trong, vì thế không quản thế nào đám Hoang Hồn cũng không thể nào thoát khỏi nơi này.
Ngay từ khi Tuân Anh chuẩn bị tiếp quản chuyện này thì đã bố trí xong.
Nhưng Tuân Anh đột nhiên nhíu mày, có lẽ anh không cần phải phí sức nữa.
Nháy mắt sau đó, trên chuôi kiếm xuất hiện một trận không gian vặn vẹo, Tuân Anh cũng không ra tay ngăn cản, ngược lại điều chỉnh vị trí của mình một chút.
Sau đó Hoang Hồn cầm hộp chứa Kỳ Linh Châu mờ mịt xuất hiện trước mặt Tuân Anh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo